“Đông Hà thành tựu… lòng ta cuối cùng cũng có thể buông xuống rồi!”
Lão nhân dùng linh tư để kéo dài mạng sống, dung mạo trông vẫn còn ổn, nhưng cũng là đang đếm từng ngày mà sống, hiếm khi có được vẻ mặt vui như hôm nay, khiến Trần Đông Hà nhìn mà nhất thời rơi lệ:
“Ta trúc cơ… cũng không thể vì Hồ Thượng mà lập được tấc công, uổng phụ ân tình, sống thêm trăm năm chỉ để tưởng nhớ cố nhân, trong lòng hổ thẹn khôn nguôi!”
Lý Huyền Tuyên chỉ siết chặt tay hắn, nói: